Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má
thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt
đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt
mạnh tay. Chiếc bánh kem văng
qua cửa xe rơi xuống đường, sát
mép cống. Chiếc xe hơi láng
bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống
rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm
chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai
đứa sáng rực lên, dán chặt vào
chiếc bánh thơm ngon. Thấy
bánh lấm láp, đứa con gái nuốt
nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi
đời đã dính, chẳng chịu đi cho.
Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng
thổi tiếp. Chính cái miệng háu
đói của nó làm bánh rơi tõm
xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho
mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn
dính tay nè. Cho em ba ngón,
anh chỉ liếm hai ngón thôi!
Cùng nghề
Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay nhà cô Lan đông
học trò vậy bố?
- Mùng ba tết, học trò đến thăm
và chúc tết cô giáo của mình
đấy. Ông bà xưa có câu mùng
một tết cha mùng ba tết thầy đó
mà.
- Sao không thấy học trò thăm
bố?
- À, sáng nay bố trực tiếp khách
ở trường, học trò đã đến chúc
tết bố rồi.
Thằng bé không biết bố nó nói
dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn
bố nó dạy Thể Dục...
Giỗ ông
Sớm mồ côi. Từ nhỏ anh em nó
sống cùng nột trên rảo đất còm
của người chú. Năm ngoái, sau
trận bão lớn ông nó quy tiên.
Chú nó lấy lại căn chòi,
"khuyên" : 14, lớn rồi - nên tự
lập. Anh em dắt díu nhau tha
hương.
Trưa. Phụ hồ về trú ngụ - 1 góc ở
dưới gầm cầu). Mệt. Đói. Giở nồi
cơm: nhão như cháo. Thằng anh
mắng: đồ hư. Con em mếu máo:
em nấu để... giỗ ông.
Lòng tin
Xe ngừng…
- Mận ngọt đây!...
- Bao nhiêu tiền bịch mận đó?
- Dạ 2000.
- Hổng có tiền lẻ!
- Để con đổi cho!
Cái bóng nhỏ lao đi. Năm phút,
mười phút…
- Trời! đồ ranh! Nó cầm 5000 của
tui đi luôn rồi!
- Ai mà tin cái lũ đó chứ!
- Bà tin người quá!...
Xe sắp lăn bánh… Cái bóng nhỏ
hớt hải:
- Dì ơi! Con gửi ba ngàn. Đợi
hoài người ta mới đổi cho!
Tiền cứu trợ
Lũ. Ba nhắn lên "... Nhà ngập,
con đừng về!"
Mỗi ngày, con cùng những người
bạn trong đội công tác xã hội
của trường cầm thùng lạc quyên
vào các giảng đường, lớp học
nhận tiền cứu trợ đồng bào miền
Tây.
Truyền hình vẫn tiếp tục đưa tin
và hình ảnh lũ lụt ở các tỉnh
đồng bằng sông Cửu Long, trong
đó có quê mình. Con số người và
của cải mất mát cứ tăng dần.
Con sốt ruột, nôn nóng.
Hôm qua, cả nhà bác Ba kéo
nhau lên ở tạm nhà chị Hai. Con
sang hỏi thăm. Ra về, bác gái
gởi cho con một gói mỏng và
bảo: "Tiền cứu trợ, ba con gởi
lên cho con đó!" [trang chu]